Trân Bùi - 11:36 10/11/2021
Đường Đà Lạt dường như là con đường yên bình nhất. 6h sáng người người đã thức dậy, tất bật ngược xuôi. Kẻ đi làm, kẻ đi học. Ấy vậy mà đường phố chẳng mấy ồn ào, náo nhiệt. Nếu như Sài Gòn, 6h sáng người xe như mắc cửi, còi bấm inh ỏi như cô nàng đỏng đảnh thì Đà Lạt như một nàng thơ dịu êm.
Tối đến, đường phố dường như sôi động hơn một chút. Trên đường có cả người dân địa phương và khách du lịch phương xa. Những ánh đèn vàng soi sáng cả thành phố, rọi chiếu những con đường thân thương. Có người vừa mới tan tầm, có tốp bạn cùng nhau đi chơi, xa xa là đôi tình nhân từ từ dạo bước. Chính con đường ấy đã chứng kiến những kỉ niệm vui buồn của biết bao người.
Những con đường ở Đà Lạt không êm ả. Đôi khi nó là những con dốc cao cao, đôi lúc xuất hiện vài cái ổ gà con con. Nhắc đến lại khó mà quên con dốc nhà Bò huyền thoại. Chắc hẳn những trái tim yêu mến Đà Lạt đều biết về con dốc này. Nó xuất hiện qua những thước phim nghệ thuật. Gây ấn tượng bởi độ cao "choáng ngợp". Tay lái không vững rất dễ dừng ngay giữa dốc.
Đà Lạt còn có những con đường quanh co, khúc khuỷu. Độ cong của những khúc cua như những tấm lụa uốn lượn, đưa người đi tới những chân trời mới. Đẹp nhất là lúc sáng sớm, khi màn sương còn chưa tan, từng ánh nắng ấm bao bọc cả đất trời. Cảnh đẹp rung động lòng người ấy khó mà quên được.
Nhớ con đường đưa ta đến trường mười mấy năm. Dọc đường là những hàng thông xanh ngát. Mỗi mùa lại là một loài hoa đặc trưng, nào hoa ban, hoa mai anh đào, hoa dã quỳ,.. Ngắm nhìn từ nhỏ cho đến lúc đi xa vẫn thấy chúng đẹp, đẹp trong từng khoảnh khắc.
Nhớ đến con đường đi Thung Lũng Vàng ngập mình trong sắc màu xanh mát, trải dài hàng ngàn km đường trường với thông xanh rì rào hai bên. Đường đèo Prenn ma mị với những khúc cua nghẹt thở. Con đường Nguyễn Thị Minh Khai ngập tràn sắc hoa phượng tím mà không phải nơi nào cũng có.
Nhưng cuối cùng, khi đã rời xa gia đình, rời xa mẹ cha, mới bắt đầu nhớ lại những ngày tháng ấm áp ấy. Trong tâm trí luôn nhớ đến những ký ức về con đường về nhà. Con đường ấy có lẽ đầy gió, đầy cát bụi tung bay nhưng chắc hẳn ai cũng thấy rằng phong cảnh nơi con đường kia từ đầu đến cuối đều là đẹp nhất.
Cho dù có quên đi tất cả, chúng ta cũng không thể quên được con đường về nhà. Dẫu đi xa bao năm thì nó vẫn trở nên quen thuộc đến từng viên gạch, từng ngọn cỏ, từng ngã rẽ hay từng khúc cua. Con đường ở nơi xa dù có đẹp, hấp dẫn đến nhường nào thì không gì có thể đẹp bằng con đường về nhà ngày hôm nay, con đường trở về quê hương.
Thời gian trôi qua, chân đã không còn mang giày nhỏ, con đường dường như cũng "già" hơn. Niềm vui được trở về nhà dường như vẫn đong đầy. Có lẽ, đối với tất cả mọi người, đường về nhà, chính là con đường đi thẳng vào trong tâm, mãi mãi không bao giờ phai mờ được.
Bích Ngọc