Bích Ngọc - 10:23 06/11/2021
Để kể về Đà Lạt xưa thì không biết nên nói từ đâu, kể về cái gì. Vì có quá nhiều điều không nói hết bởi ngôn từ còn quá hạn hẹp, có liệt kê ra cũng chỉ một phần sống lại trong ký ức. Thành phố luôn mang trong mình chút gì đó rất riêng, khó mà hòa lẫn với nơi khác. Đó là cái hồn phảng phất trong cỏ cây hoa lá, trong những màn sương trắng phủ núi đồi. Hay đơn giản nằm trong ly sữa đậu nành thơm nồng chiều đông lạnh.
Đà Lạt xưa mộc mạc trong tà áo dài của cô thiếu nữ lúc tan trường, của chị bán hàng rong ,bà bán xôi cạnh rạp chiếu bóng Hòa Bình. Người con gái Đà Lạt lúc nào cũng thanh lịch, dịu dàng và xen lẫn một chút đáng yêu. Dù tiết trời se lạnh nhưng má lúc nào cũng ửng hồng hây hây. Người Đà Lạt xưa hiền hòa mến khách và yêu thơ nhạc, phải chăng do tiết trời nơi đây hội tụ nhiều yếu tố tốt đẹp khiến cho họ cũng trở nên nhẹ nhàng thanh thoát.
Văng vẳng bên tai lữ khách ghé thăm Đà Lạt xưa là tiếng lộc cộc vó ngựa về đêm và gần sáng. Là chút buồn lãng đãng như sóng nước Xuân Hương lặng lẽ vỗ nhịp vào bờ. Là một chút sương lạnh như có như không, lãng vãng mờ ảo lúc nửa đêm. Đã tự bao giờ mang tâm sự của những con người nơi đây và lưu giữ yêu thương cho những kẻ trót đem lòng mong nhớ mảnh đất đầy mộng mơ này.
Đà Lạt xưa gắn liền với hình ảnh người bán rong nướng những củ khoai lang khoai mì , bắp nếp thơm lừng giữa trời đông. Là nắm xôi nóng hổi nghi ngút khói ấm lòng cho những ai đang vội vã lên đường hay chỉ là một bát canh Atiso hầm vị ngọt thanh chỉ cần một ngụm đã gói gọn cả Đà Lạt vào trong đó.
Những quán có thời ấy chỉ có một vài đồ uống đơn giản, chỉ vài bức tranh trên tường, vài khung cửa sổ đủ nhìn thấy những giọt mưa vô tình rơi xuống khiến cho ai đó cần một bờ vai để tựa vào. Nơi đây cũng chứng kiến biết bao nhiêu mối tình dang dở làm cho người ra đi kẻ ở lại để một nửa hồn kia bỗng như dại khờ.
Có lẽ vì nhiều lí do mà Đà Lạt trở thành nguồn cảm hứng cho không ít nhà thơ , nhạc sĩ sáng tác. Hàn Mặc Tử đã phải thốt lên những áng thơ đầy lãng mạn, để cho Trịnh Công Sơn lưu dấu mối tình với nữ Ca sĩ Khánh Ly hay Lam Phương với nỗi buồn cho tình yêu mà suốt đời ôm trọn cô đơn để Đà Lạt trở nên “ Thành Phố Buồn” trong tâm tưởng.
Đà Lạt xưa là những hàng thông nghiêng mình vi vu trong gió để cảm nhận hương vị đất trời. Để âm thầm nghe đôi tình nhân hò hẹn cuối chiều, để lắng tai cầu nguyện trong tiếng chuông chùa ngân lên mỗi khi trời gần sáng. Và để cho ai đó phải “ Kiếp sau xin chớ làm người, làm cây thông đứng giữa trời mà reo”. Có lẽ thông làm nên Đà Lạt và chính nơi đây nó mới được thi vị hóa trở nên có linh hồn cùng bầu bạn với con người.
Còn quá nhiều điều không thể kể hết bởi ngôn từ còn quá hạn hẹp, có liệt kê ra cũng chỉ một phần sống lại trong ký ức. Đà Lạt của ngày xưa và ngày nay vẫn như thế. Vẫn còn đó những tâm tư, những ước muốn, những nỗi niềm và cả những điều ta chưa khám phá hết. Mỗi lần đến đây đều để lại cho ta nhiều cảm xúc khó tả, để phải nhớ mong, phải chờ đợi một ngày được trở lại mảnh đất thân yêu này…
Bích Ngọc
(Theo Hoài Phương)